Bạn đang xem: Hướng dẫn điều 172 bộ luật hình sự. Điều 172. Tội công nhiên chỉ chiếm giành tài sản. 1. Người làm sao công nhiên chiếm phần đoạt gia sản của fan không giống trị giá từ 2 ngàn.000 đồng mang đến bên dưới 50.000.000 đồng hoặc dưới 2 ngàn.000 đồng tuy Trên đây là list 20 truyện ngôn tình ngắn 10 chương hay mà bạn không thể bỏ qua, chắc chắn những bộ truyện này sẽ đem đến cho bạn khoảng thời gian thư giãn đầy lý thú. Tagged: Ác bá cửu vương gia Ái thiếp của tà thần Ăn em đến nghiện Bạn gái 60% Bạn học! Về tiểu-thuyết thì hạng Thần-Tiên truyện chiếm một phần to tát. Nhơn vật trong truyện Phong-Thần, Phong-Kiếm Xuân-Thu, Tây-du diễn nghĩa vân vân …đều có đủ. Thần-giao-cách-cảm có thể làm ba cách khác nhau. điều cần-nhứt là phải đoạt được cách cảm-giác rõ Bạn vừa đọc xong truyện tranh Chiếm đoạt ánh trăng chap 1. Nếu thấy hay, bạn có thể bấm vào nút Theo dõi truyện để có thể theo dõi những chap mới nhất của bộ truyện này. Đây là một chức năng rất hữu ích cho những ai thích đọc truyện tranh. Hãy để Truyentranhdammyhay Chiếm Đoạt Vợ Người. 4.5/5 - (2 bình chọn) Đặng Thùy Dương. Giọng Đọc : Duy Thuận. Tình Trạng : MC Duy Thuận - Truyện Ma Ngắn. Truyện Biblebuild+chiếm+đoạt với tổng số 2318 truyện liên quan. Kho truyện Biblebuild+chiếm+đoạt tổng hợp hay nhất - Page 1 Build nghĩ bản thân thật xui xẻo, uống rượu say lại đi mắng chửi sếp. Đã thế cậu còn yêu cầu anh ta làm ấm giường, giải quyết nhu cầu cho mình gKclj. Áo, bra, quần, quần lót... Cung Chính từng chút chút bỏ đi vật dư thừa trên người cô, Ninh Tiểu Tiểu ở trước mặt ba người trở nên hoàn toàn trần chưa từng ở trước mặt nhiều người như vậy cởi sạch quần áo, vừa khẩn trương vừa thẹn thùng. Không tự giác lấy hai tay che ở trước ngực, hai chân khép chặt."Thả lỏng đi, không cần thẹn thùng." Cung Chính ôn nhu mở hai tay cô ra. Mười lăm tuổi Ninh Tiểu Tiểu sớm đã trưởng thành, thành một người con gái duyên dáng yêu kiều, vóc người cao cao, làn da trắng nõn, hai bờ vai thẳng, bầu ngực tròn đỉnh đầu đẹp mắt, đùi dài nhỏ lại thẳng tắp. Cô ngượng ngùng đứng ở đó, giống như đóa sen trắng vừa mới nở Tử Lạc cùng Cung Đông giống như lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Tiểu Tiểu trần truồng, cùng nhìn đến ngây người, bình thường đã cảm thấy thân thể của cô rất đẹp, hôm nay lại khiến người ta cảm thấy hoàn mỹ như vậy, khiến người ta sùng bái."Các ngươi sững sờ ở đó làm gì." Cung Chính cười nói. Đưa tay bắt lấy một cái vú của Tiểu Tiểu xoa nắn, Ninh Tiểu Tiểu cầm lấy cổ tay Cung Chính "Cha...""Vú Tiểu Tiểu thật đẹp..." Cung Chính tán thưởng, há miệng ngậm lấy một nụ hoa chậm rãi mút, đỉnh hồng chậm rãi đứng thẳng. Ninh Tiểu Tiểu phát ra tiếng rên khẽ, gò má phiếm Đông đi tới, cầm lấy nụ hoa bên kia, vừa xoa bóp vừa há mồm ngậm chặt nụ hoa, dùng răng môi cắn mút, mà Cung Chính cũng đã sớm ở bên kia kích Tử Lạc đứng ở tại chỗ, xem cảnh này. Hai cha con mỗi người một bên ra sức hút như có thể hút ra sữa... Mặc kệ là từ thị giác hay cảm giác đều thật kích thích, đã sớm bị hỏa dục thiêu đốt, hạ thân đã sớm cứng Tiểu Tiểu đặt tay lên cổ nam nhân, tay trái là Cung Chính, tay phải là Cung Đông. Hai bầu vú tròn trịa cao ngất bị nam nhân xoa bóp thành các loại hình dạng, đỉnh hồng anh đào ở trong miệng bị môi với răng dày vò, bị nước bọt ngâm, bị đầu lưỡi bao vây hút, bị răng nanh ma sát, so ngày xưa càng mạnh liệt kích thích khiến thân thể thanh xuân nhẹ nhàng rung động."Ừ ừ... Cha... Anh trai... Ừ ừ..."Cung Đông nhìn trộm cha mình, nhìn anh một bên vuốt ve nhũ thịt trắng noãn một bên ngậm chặt nụ hoa đỏ tươi của Ninh Tiểu Tiểu, cổ họng không ngừng động, giống như ở nụ hoa thiếu nữ thật sự hút ra sữa, vỏ đại não Cung Đông run lên từng đợt, giống như đang hút ma túy, thật sự là rất kích thích, cha nhìn thấy anh đang cũng đang cùng một chỗ hút sữa hẳn là cũng cảm thấy kích thích như vậy đi?Công Tử Lạc tắc đường vòng lối tắt đi đến phía sau Ninh Tiểu Tiểu, hai tay nâng cặp mông tròn nhỏ của cô, hướng về phía trước nắn bóp, lửa nóng bờ môi cũng theo sau, cắn cắn mông thịt thiếu nữ. Ngực đang bị cha, anh trai nắn bóp không tính, chú lại tấn công đằng sau, Ninh Tiểu Tiểu thân mình rung động lợi hại hơn."Ừ ừ... Nha a... Chú hai không cần cắn nơi đó... Nha ân..."Táp... Táp... Tiếng hút của nam nhân quanh quẩn trong phòng, hỗ trợ cho nhau, cực kỳ dâm người cùng tiến khoái cảm trong thân thể tăng gấp ba lần, phía trước phía sau ba người cuồng cắn mút làm thân thể cô khô nóng khó nhịn, Ninh Tiểu Tiểu bị cảm giác kích thích xa lạ trong thân thể dọa sợ."Cha... Anh trai... Chú hai... Tiểu Tiểu không cần, các người không cần như vậy... A ân...""Như thế nào?" Cung Chính dừng tay, đem Ninh Tiểu Tiểu ôm chầm đến, để cô vùi ở trong ngực, "Con gái bảo bối của cha như thế nào, nói cho cha." Vừa nói, tay vừa ở phía sau mông cô nhẹ vỗ về, thân thể cũng nhẹ nhàng tiến Tiểu Tiểu ôm thắt lưng Cung Chính, mặt dán tại ngực anh "Cha... Con sợ...""Nha đầu ngốc... Sợ cái gì... Chúng ta cùng nhau yêu con không phải rất tốt sao?""Nhưng là... Con... Vẫn là rất sợ..." Ninh Tiểu Tiểu mặt vùi ở bên trong không chịu đi Đông chậm rãi từ phía sau đi lên, thân thể cao lớn hoàn toàn dán sát trên lưng thiếu nữ, cũng làm động tác giống như cha mình, đại điêu nhẹ nhàng vuốt ve trên mông mềm mại của cô cha con một trước một sau đem cô giam ở bên trong, đều làm những động tác phi thường "Hạ lưu", mà cô gái biến thành bánh quy kẹp nhân, cảm giác hai dương vật đặt ở thân thể của chính mình, vừa khiêu khích lại vừa kích thích."Sợ cái gì? Sợ anh? Hay là sợ cha?" Cung Đông lạnh giọng hỏi."Các ngươi... Các ngươi không cần như vậy..." Ninh Tiểu Tiểu rốt cục chịu không nổi loại khiêu khích này chạy thoát ra ngoài, lại một đụng vào người Công Tử Lạc."Không cần loại nào?" Công Tử Lạc ôm lấy thắt lưng cô, trong tay nắm dương vật thô cứng, hướng cô mỉm cười đầy tà ác."A..." Ninh Tiểu Tiểu lại chạy trốn lại đụng vào trong lòng Cung Chính, Cung Chính ôm cười cô "Đừng họa con bé, xem đem nó dọa thành gì kìa."Anh vừa nói, Công Tử Lạc cùng Cung Đông cũng không náo loạn nữa."Cha..." Ninh Tiểu Tiểu ôm thắt lưng Cung Chính lắc thân mình làm nũng. Cung Chính nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, "Không náo loạn không náo loạn, cùng cha làm đi, có nghĩ là cùng cha làm?"Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tiểu Tiểu đỏ bừng "Nhưng là..." Cô nhìn trộm Công Tử Lạc cùng Cung Chính cười "Không có quan hệ, bọn họ nhìn thì thế nào, cũng sẽ không mất miếng thịt nào. Đến, đến đây, cha thật lâu cũng chưa hưởng thụ Tiểu Tiểu hầu hạ, hôm nay hầu hạ cha thật tốt."Ninh Tiểu Tiểu bị Cung Chính bế đến trước giường, Cung Chính nằm trên đó, khố gian đại điêu thẳng tắp dựng đứng, anh mỉm cười ngoắc ngoắc tay, muốn bản thân Ninh Tiểu Tiểu ngồi lên Tiểu Tiểu đi đến trên người Cung Chính, tay nhỏ bé bắt lấy côn thịt tìm kiếm vị trí tiến vào, tìm đúng, cô mới chậm rãi ngồi xuống phía dưới, vừa ngồi xuống vừa lắc thân mình ưm liên tục."Cha... Cha... Con tìm đúng rồi sao?""Ngoan... Tìm rất đúng... Cha đã sáp đi vào... Lại dùng lực ngồi xuống, để cha hoàn toàn đi vào...""A ân..." Ninh Tiểu Tiểu rên rỉ, cô đã hoàn toàn ngồi ở trên người Cung Chính, mà côn thịt nam nhân đã bị cô ăn hết, "Thật trướng, cha... Tiểu Tiểu rất trướng a..." Cô lắc thân mình, tay nhỏ bé đặt ở trước ngực Cung Chính, bầu ngực buông thõng, ở trước mắt Cung Chính đong đưa, Cung Chính động tay bắt lấy hai cái vú xoa."Đến, động đậy, động đậy sẽ không trướng, ngoan, để cha khoái hoạt."Ninh Tiểu Tiểu nhu thuận đáp lời, bắt đầu động đậy mông nhỏ, côn thịt nam nhân bắt đầu ở trong hoa huyệt thiếu nữ trừu đưa."A a... Ừ ừ... Cha... Tiểu Tiểu làm tốt không, cha thoải mái không?" Ninh Tiểu Tiểu một bên động một bên chờ mong hỏi."Ngô ngô... Cha thoải mái muốn chết...con gái ngoan... Lại nhanh một chút, để cha vào đến cùng, cha nghĩ cắm bé trai vào sâu trong cùng, như vậy càng thích hơn...""Ừ ừ..." Ninh Tiểu Tiểu nằm ở trên người Cung Chính, bầu ngực bị cha trêu đùa, nỗ lực nâng động mông nhỏ nỗ lực cùng cha ái ân, nỗ lực để nam nhân bị nàng cưỡi cảm giác được khoái hoạt."Cha... A ân... Lần này thật sâu a...""Đúng là như thế này, lại nhanh một chút, mỗi lần đều để cha vào đến tận cùng bên trong... Cha thật thích muốn chết..."Cung Đông chỉ cảm thấy miệng phát lưỡi khát khô, cổ họng không ngừng động đậy. Đây là lần đầu tiên anh nhìn cha cùng em gái làm tình, trong lòng cảm thấy thật phức tạp, ghen tị, mới mẻ, kích thích các loại cảm xúc hỗn tạp. Anh không nghĩ tới Ninh Tiểu Tiểu lại như vậy, cùng cha làm tình cô thế nhưng chủ động như vậy... Cái loại thân thể cùng linh hồn ái ân như vậy làm cho người ta phát ghen, cái loại không khí hòa hợp hợp nhất như thế đánh sâu vào lòng người...Anh ghen tị muốn điên cũng bị tình dục kích thích phát cuồng. "Thấy kích thích." Công Tử Lạc nhìn khố gian Cung Đông, chỗ đó cùng anh không sai biệt lắm, "Nhưng mà cháu cũng không thể có chuyện trò giỏi hơn thầy." Cung Đông cũng nhìn anh một cái "Cháu cũng không phải là con trai của chú."Công Tử Lạc cười ha ha "Ý của ngươi là nói ngươi trò giỏi hơn thầy. Cha ngươi nghe thấy sẽ rất mất hứng a."Anh chuyển tầm mắt nhìn về phía anh trai, trong lòng cũng có chút tư vị không rõ, rõ ràng vóc dáng chiếm thượng phong, nhưng mà lúc Ninh Tiểu Tiểu cùng anh trai làm tình so với lúc cùng anh càng hòa hợp hơn, Ninh Tiểu Tiểu cũng càng hưởng thụ, rõ ràng là anh lớn hơn, anh có chút không phục. Minh Tranh cắn chặt răng, về sau lại thoáng cười "Người phụ nữ đầu tiên của tôi có phải là cô ấy hay không, cô ấy là người rõ ràng nhất.""Thật không?" Tống Cẩm Trác tiếp lời thay La Văn Anh "Chỉ là người đàn ông đầu tiên, dựa vào cái gì đòi người khác cân nhắc tới?"Hai người tranh luận qua lại, không khỏi đem suy nghĩ của La Văn Anh hướng về phía bọn họ, nếu nói chỉ là một buổi tối, khi đó Minh Tranh hết lòng vì việc chung, nếu hoài nghi anh chuẩn bị chu đáo thì oan uổng quá, suy nghĩ một chút dù sao cũng là đàn ông, cung tên đã lên dây, làm sao có thể không bắn, sau nhìn lại phản ứng của anh...Sắc mặt La Văn Anh khẽ chuyển sang hồng, than thở một câu "Tôi làm sao biết."Minh Tranh nghe thế, lửa giận cơ hồ không thể nhịn được "Em không biết?"Anh cao giọng, có vẻ như đang trách cô, Tống Cẩm Trác mím chặt môi, La Văn Anh sợ giằng co thêm nữa, Minh Tranh sẽ đem tình tiết đêm đó lôi ra kể hết "Cẩm Trác, em đi lên trước, anh về sớm nghỉ ngơi một chút, còn anh nữa…" Cô nhìn về phía Minh Tranh "Anh cũng đừng ở đây mà giả điên, đi nhanh lên."Tống Cẩm Trác gật đầu, vẫn chưa nói thêm gì, La Văn Anh nhìn anh ngồi vào bên trong xe, sau đó mới đứng thẳng dậy, ánh mắt Tống Cẩm Trác cố định nhìn Minh Tranh, không lập tức rời Tranh hẳn là ở nơi này canh chừng cô cho tới bây giờ, bóng dáng anh trải dài bên dưới ánh đèn, ánh mắt đìu hiu mất tinh thần, La Văn Anh đi về phía tầng trệt, phía sau truyền đến tiếng động cơ ô tô, cô quay lại phía sau, nhìn thấy Minh Tranh rời đi trước, Tống Cẩm Trác liền theo ở phía Văn Anh khẽ lắc đầu, tùy bọn họ lấy ra chìa khóa từ dưới chỗ cất dấu, La Văn Anh mở cửa vào trong, bảo mẫu quét dọn thật sự quá sạch sẽ, qua bóng dáng soi trên nền gạch có thể thấy một bóng dáng thanh mảnh lạnh lẽo, cô tùy tiện ném cái túi lên trên ghế sa lon, bình thường cô không phải là loại người lười nhác, nhưng lúc này lại không muốn động TV trong khách lên, cô nhận được điện thoại của mẹ, La Văn Anh chỉnh âm lượng nhỏ xuống "Alo, mẹ.""Vừa mới dùng cơm cùng Cẩm Trác xong?""Sao mẹ biết?""Ta cùng dì của Cẩm Trác chơi mạt chược, nói về hai người các con, bà ấy có nói hôm nay Cẩm Trác trở về Nghênh An khẳng định chắc chắn sẽ tìm con trước, chúng ta thiếu chút nữa còn đánh cá với nhau đấy." Miệng mẹ La đầy vui vẻ, La Văn Anh ôm cái gối vào trong ngực "Mẹ.""Mẹ nói cho con biết, Cẩm Trác là đứa bé ngoan, rất là xứng đôi với con, con cũng đừng khinh suất, nhớ làm cho tốt." Mẹ La còn nói chuyện phiếm với cô thêm đôi ba câu, La Văn Anh ra sức phụ hoạ "Mẹ, mẹ vẫn còn đang đánh mạt chược sao?""Ở đây, hôm nay vận may tốt, cho nên ăn cơm tối xong còn đánh thêm vài ván.""Vậy mẹ nhớ về sớm một chút.""Đừng có mà chuyển đề tài, nghe dì của Cẩm Trác nói, Tống gia cũng rất hài lòng về con, nhanh chóng xác định thời gian dẫn Cẩm Trác tới nhà, hai bên gặp nhau, sau còn tính chuyện kết hôn sớm một chút, các con cũng trưởng thành hết rồi."Không phải vậy sao? Tuổi thanh xuân của cô cứ như vậy trôi đi, cũng nên sớm kết hôn sinh con cái Văn Anh ứng phó mấy câu, cho đến khi bên kia truyền đến tiếng thúc giục, mẹ La mới nôn nóng cúp điện về phòng tắm tắm rửa xong, mặc bộ đồ màu trắng ở nhà bước ra ngoài, La Văn Anh tựa vào trước ban công cửa sổ sát đất, ngẫu nhiên còn có thể thấy mấy bóng người di chuyển ở phía tầng trệt hướng đối diện, không giống như cô, một người lẻ loi trơ trọi trong căn phòng tai truyền đến một loạt tiếng động lạ, La Văn Anh đột nhiên giật mình, hôm nay mới đổi khóa xong, không phải là trong nhà có trộm chứ?Cô xoay người một cái tiến về phía trước, nhìn thấy Minh Tranh đang đứng thay giày ở cửa, La Văn Anh giật mình trợn mắt há hốc miệng, trên mặt hiện đầy vẻ khó tin "Anh?""Thật vất vả mới có thể bỏ rơi hắn ta." Minh Tranh liếc nhìn La Văn Anh "Có gì ăn không? Anh chưa ăn cơm chiều."Khẩu khí như vậy, tự nhiên giống như là ở nhà. Cũng không phải sao? Qua lại tự nhiên như vậy, không biến chỗ này thành nhà còn tưởng là cái gì?"Anh vào bằng cách nào?" La Văn Anh nổi giận gầm lên một tiếng, giọng nói phát ra ngoài nghe rất bén Tranh tựa như bị dọa đến sốc, chỉ chỉ cánh cửa kia "Anh đi vào."Tay La Văn Anh nắm chặt thành nắm đấm, mắt hận không thể từ trên người anh khoét ra từng cái lỗ, cô bước nhanh tới trước người Minh Tranh, tay lục lọi lung tung trên người anh "Lấy chìa khóa nhà tôi trả lại đây!""Chính em không đóng cửa, em đổi khóa sao anh có chìa khóa được?" Minh Tranh sống chết không thừa nhận, bàn tay La Văn Anh cho vào túi quần anh, một phen với vào nhưng trật chỗ, mu bàn tay tựa như vừa lướt qua bộ phận nhạy cảm, sau đó kỳ dị phát hiện nó đột nhiên trở nên to lớn, chỗ tay chạm vào nóng lên, biến thành cứng rắn, cả khuôn mặt La Văn Anh đỏ lên "Lưu manh!"Trong mắt Minh Tranh cũng có chút lúng túng, lại đứng bất động ở đó "Là em ra tay, làm thế nào người bị trêu chọc lại trở thành lưu manh?""Biến đi." Cái gì mà lễ nghi giáo dưỡng, nhìn thấy người như vậy tốt nhất lập tức đuổi cho cút đi, La Văn Anh nheo đôi mắt đẹp "Minh Tranh, anh cũng thật có năng lực, xem ra tôi có đổi khóa cũng không đối phó được anh.""Vậy dứt khoát về sau để cho anh đến đây ở đi."Nếu như là La Văn Anh trước kia còn có thể nhịn lại được, nhưng lúc này tên đã lên dây, hiện tại cô không thể xóa hận được nên mũi tên liền hướng trên người anh đâm tới, Minh Tranh thấy cô giận đến hai vai phát run, anh lướt qua bờ vai La Văn Anh đi tới phòng khách "Nếu em không tin anh có thể lật cho em xem, trên người anh có mấy chỗ có thể giấu đồ được đâu."Ánh mắt La Văn Anh giống như kính lúp lần lượt quét trên khắp người anh "Được, lật lên cho tôi xem."Minh Tranh gật đầu, đưa tay cởi nút áo sơ mi, vạt áo mở ra, anh lôi kéo xé toạc ra, ném áo về phía La Văn Anh "Em xem một chút, trên người anh chỗ nào cất giấu chìa khóa nhà em, ồ, còn có quần, anh cởi liền đây."La Văn Anh bắt lấy áo của anh trong tay, cô đột nhiên lấy lại tinh thần, nghe được tiếng dây kéo kim loại từ từ kéo ra, La Văn Anh bước mấy bước đến cạnh ghế sofa, quơ lấy một cái gối ôm phía trên, không nói hai lời đập vào người Minh Tranh "Anh năm lần bảy lượt làm như vậy là ý gì? Ỷ vào việc tôi có tình cảm với anh nên tùy tiện coi thường tôi phải không? Muốn cởi quần áo thì đi tìm người phụ nữ khác đi, anh nghĩ muốn làm gì tôi thì làm phải không? Anh, đồ cặn bã, cút cho tôi!"Cô thật là giận dữ, trước giờ Minh Tranh chưa thấy cô phát hỏa như vậy bao giờ, trên mặt bị nện xuống vài cái, cô lại dùng hết sức, anh thật vất vả mới thuận tay ôm cô vào lòng, nhưng lúc này La Văn Anh bị chọc giận, lộn nhào như sư tử, cô ra sức giẫm lên chân anh, thừa dịp anh bị đau mà né ra, La Văn Anh vung gối ôm lên đánh thẳng lên người Minh Tranh làm cho cả phòng loạn cả cũng đoán được là mình tới đây sẽ bị đánh, nhưng không nghĩ đến La Văn Anh ra tay thật độc ác, hai tay Minh Tranh ôm lấy đầu, La Văn Anh tức giận không chỉ bởi vì anh xuất hiện ở trước mặt Tống Cẩm Trác, mà còn vì những lời anh nói ra, anh là cố ý, muốn thăm dò thái độ La Văn Anh tới cùng là như thế nào. Nhưng không nghi ngờ chút nào, ngay trước sự hiện diện của Tống Cẩm Trác, cô hoàn toàn phủ nhận quan hệ với anh. Trong lòng Minh Tranh chua xót mờ mịt, hai chân bên dưới vấp vào nhau, cả người bổ nhào về phía trước, “phanh” một tiếng vang lên, cùng lúc cảm thấy đau nhức đánh tới, La Văn Anh ngơ ngẩn nhìn đầu anh nện lên bàn trà, men theo đó thân thể nặng nề ngã xuống mặt đất, cô buông lỏng gối ôm đang cầm chặt trong tay, bên tai vang lên tiếng ong ong, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế giận, cô cáu, là bởi vì anh nhẹ nhàng thoải mái có thể phá hoại cuộc sống sinh hoạt vốn dĩ rất thanh tịnh của cô, thay khóa cửa cũng không thể ngăn anh ở bên ngoài, trong lòng La Văn Anh tràn ngập cảm giác vô lực, toàn thân không có chỗ phát Tranh lên tiếng kêu đau, lấy tay che phía sau ót, sau đưa lên nhìn thử, trong lòng bàn tay đều là Văn Anh sợ hãi kêu lên, giống như có cái gì đó dưới đáy lòng bỗng nhiên vỡ vụn, nước mắt cô rỉ ra mờ ảo, liền cất bước chạy về phòng ngủ."Văn Anh…" Minh Tranh vô lực gọi, giãy dụa vài cái mới ngồi dậy, La Văn Anh thấy bộ dáng này của anh liền nhanh chóng đến bên cạnh "Anh đừng động đậy, tôi đi gọi xe cứu thương."Minh Tranh thuận thế bắt lấy tay của cô "Anh nghĩ là em không thèm quan tâm anh sống chết ra sao."Cô cắn chặt răng không mở miệng, làn môi cũng đang run rẩy, sắc mặt đã chuyển sang trắng người trên của Minh Tranh không mặc áo, từng giọt máu ồ ồ chảy xuống, tràn qua trên lưng anh, sau lướt xuống eo, nhỏ xuống thảm trải sàn, La Văn Anh lục tìm trong túi xách, vội vội vàng vàng lấy điện thoại di động ra, Minh Tranh đè lại cổ tay của cô "Anh không sao, em đưa anh đến bệnh viện băng bó lại là tốt rồi."Vội vàng cầm lấy túi xách cùng chìa khóa xe, La Văn Anh nhặt áo sơ mi của Minh Tranh lên, dìu anh đứng dậy, cô đưa áo cho anh "Nhanh chóng mặc vào đi, tôi chở anh đi bệnh viện liền.""Em mặc vào cho anh đi."La Văn Anh ngẩng đầu, hung hăng ném cái áo trong tay vào trước ngực anh, Minh Tranh đành phải tự xỏ vào rồi đi theo phía sau La Văn Anh. Dọc theo đường đi, La Văn Anh cố tự trấn định, thấy Minh Tranh mới mặc áo vào, trên vai cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, xem ra miệng vết thương không nhỏ, cô nắm chặt tay lái, tay không tự chủ bóp chặt lại, cánh tay mãnh khảnh run rẩy, môi Minh Tranh trở nên nhợt nhạt, cười nhạo nói "Ở nhà em bị đả thương tới mấy lần, một lần là bị phỏng, một lần là bị em cắn bị thương, hiện tại lại..."La Văn Anh không có tâm tư nói giỡn cùng anh "Cho nên, về sau anh tránh xa nhà tôi ra."Minh Tranh há miệng thở dốc, không thể không trầm mặc dựa người vào lưng bệnh viện yêu cầu khám gấp, bác sĩ nói cần phải khâu vết thương, La Văn Anh tưởng tượng tới cảnh cây kim dài xuyên qua da thịt, cứ thế đứng yên ở bên cạnh không dám lên tiếng, lúc khâu vết thương lại càng không dám nhìn, cô đi chuẩn bị thủ tục xong xuôi, bảo là muốn để Minh Tranh ở lại quan sát La Văn Anh đi vào phòng bệnh, Minh Tranh nằm ở trên giường, đã thay quần áo bệnh nhân, trên đầu quấn băng vải, La Văn Anh khó nén vẻ xấu hổ trong mắt "Nếu anh không thật quá đáng, tôi cũng sẽ không đuổi đánh anh.""Em nói xem anh quá đáng chỗ nào?" Minh Tranh mệt mỏi dựa vào đầu Văn Anh đứng ở cuối giường "Tôi gọi điện thoại nói bác gái tới đây cùng anh, anh còn chưa ăn cơm, tôi đi đặt cho anh một phần cơm."Lúc cô định xoay người đi, Minh Tranh mở miệng từ chối "Không cần phải gọi điện thoại cho mẹ anh, em muốn về nghỉ thì cứ về đi."La Văn Anh thở dài "Anh còn phải đợi chuyền thêm hai chai nước."Minh Tranh quay người lại "Sức khỏe bà gần đây không tốt, không cần thiết phải tới đây lo lắng thêm nữa."Bên tai truyền đến tiếng bước chân đi ra ngoài, còn nghe rõ tiếng đóng cửa, Minh Tranh lăn qua ngồi dậy, không còn thấy bóng dáng La Văn Anh đứng đó, môi Minh Tranh mím chặt lại, cuối cùng cũng nằm bao lâu sau, La Văn Anh cầm thức ăn trở lại cửa phòng bệnh, nghe bên trong chuyền ra tiếng nói."Tại sao không có người nhà chăm sóc?""Ừ." Minh Tranh không nói nhiều, hừ nhẹ một tiếng."Như vậy rất nguy hiểm, anh nên gọi thông báo cho người trong nhà biết đi.""Cuối cùng cô có định cắm vào hay không?" Giọng nói của Minh Tranh lộ vẻ không kiên tá nghe nói như vậy, sắc mặt ửng hồng "Được rồi, anh chú ý quan sát một chút, có chuyện gì thì rung chuông.""Ừ."Từ nhỏ La Văn Anh đã có thói quen được che chở, nghĩ đến gia cảnh Minh Tranh, đến lúc anh sinh bệnh còn phải ra vẻ cứng rắn một mình, nơi nào đó dưới đáy lòng La Văn Anh lại mềm nhũn, cô lắc đầu, đẩy cửa vào trong."Đây là người nhà của anh? Nhanh chóng lại đây xem." Y tá hoàn thành xong công việc chuẩn bị rời đi. La Văn Anh mở bịch đồ ăn ra, lấy hộp đóng gói đặt lên trên tủ phía đầu giường Minh Tranh "Ngồi dậy ăn chút đi.""Mua cái gì?" Ánh mắt Minh Tranh sáng lên."Biết rõ sở thích của anh, đều là món anh thích ăn." La Văn Anh đáp lại một câu, vô thức làm cho người khác cảm thấy rất thân mật, y tá cười cười đi ra ngoài, Minh Tranh ngồi dậy, cẩn thận dè dặt đón lấy hộp cơm trong tay La Văn Anh, ánh mắt chớp chớp thỏa mãn, gương mặt tuấn tú của anh sáng lên. La Văn Anh ngồi cạnh giường bệnh, nhìn bộ dáng anh tập trung ăn uống. Bên trong gian phòng yên tĩnh không một tiếng động, Minh Tranh thật đói bụng, La Văn Anh liếc nhìn người ngồi trước mắt, một tay cần tay trái của anh đặt xuống "Đừng giơ quá cao, cẩn thận máu bị hút ngược lại lên bình chuyền nước."Cô ngồi xuống mép giường, nhận lấy hộp cơm trong tay anh, thay anh bưng, Minh Tranh liền ăn cơm xong, La Văn Anh dọn dẹp thỏa đáng xong mới ngồi lại xuống ghế "Muốn xem tivi không?"Anh lắc đầu "Anh muốn nhìn em một chút."La Văn Anh xoay mặt chỗ khác "Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi canh chừng cho.""Em không phải về nhà sao?"La Văn Anh bĩu môi một cái "Đừng làm bộ làm tịch, mau ngủ đi."Minh Tranh cười khẽ mấy tiếng, La Văn Anh chú ý nhìn ngũ quan tuấn tú của người đàn ông trước mắt, Minh Tranh kiềm chế không nổi, lồng ngực nhấp nhô "Anh thật cao hứng...""Anh là tự ngược chính mình."Minh Tranh không quan tâm "Em nói gì cũng được."La Văn Anh mở ti vi lên, muốn ngăn ngừa sự lúng túng không cần thiết, Minh Tranh nằm nghiêng nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, La Văn Anh ngồi ở đó không nhúc nhích, trừ một lần đứng dậy ấn chuông. Tay chân dần dần trở nên uể oải mệt mỏi, Minh Tranh ngủ say sưa. Kim chuyền nước trên mu bàn tay được tháo ra lúc nào cũng không sau, Minh Tranh bị một loạt âm thanh nhỏ nhặt đánh thức, anh lim dim mở mắt, trong miệng phát ra thanh âm "Văn Anh.""Minh Tranh, tỉnh dậy."Anh giật mình một cái, tựa như bị kéo ra "Mẹ, tại sao mẹ lại ở đây?""Sáng nay nhận được điện thoại của Văn Anh, nói con ở bệnh viện, đi rửa mặt đi, mẹ có làm bữa sáng mang tới."Minh Tranh nhìn xung quanh bốn phía, ánh mắt rời rạc "Cô ấy đi lúc nào?""Mẹ cũng không biết, chắc là buổi sáng, con bé dùng điện thoại di động của con gọi về số điện thoại nhà."Minh Tranh nằm lại trên giường, bị vỡ đầu vốn cũng không phải là chuyện lớn, không nghĩ tới tự nhiên thấy hai người tiến vào đây, người trước mặt nâng cao cái bụng to, người phía sau đang mẫu mực ra sức đánh giá phòng bệnh."Anh."Minh Thành Hữu ở phía sau nói thêm một câu "Gọi anh cả không được sao."Bao nhiêu tuổi rồi, còn giữ cách xưng hô kiểu này? Phó Nhiễm hoàn toàn không quan tâm tới phản ứng của anh, Minh Thành Hữu đưa tay để giỏ trái cây lên tủ đầu giường. Minh Tranh kéo căng khuôn mặt "Sao hai người lại biết anh ở đây?""Hôm nay mẹ nói không tới Y Vân thủ phủ, do anh có chuyện.""Cũng không phải chuyện lớn gì.""Ui…" Minh Thành Hữu vừa bước qua thì nhìn thấy "Bị thương thành như vậy, còn quấn quanh đầu như cái bánh chưng, lão đại, anh trêu ghẹo ai vậy?"Tuy so ra thì Minh Thành Hữu lại lớn hơn Minh Tranh một chút, nhưng cách xưng hô đều là quán tính, đã quen chẳng muốn sửa Nhiễm trừng anh một sắc Minh Tranh vẫn như cũ, cũng không nói nhiều lời, nhìn bụng Phó Nhiễm nói "Bây giờ em đi lại không tiện, đừng có hở chút lại chạy ra ngoài." "Anh, anh yên tâm đi, em biết rồi."Minh Thành Hữu vừa nghe hai chữ này, nhìn lại Minh Tranh một chút, quay qua bà xã bên cạnh nói "Đi ra ngoài tìm xem mẹ em đang làm gì.""Bà không phải mẹ anh?" Phó Nhiễm cãi Minh Thành Hữu nhếch lên "Anh ngồi ở đây, tận hưởng một chút khí lạnh."Thấy bóng dáng Phó Nhiễm biến mất ở ngưỡng cửa, Minh Thành Hữu kéo ghế dựa ra ngồi ở bên giường Minh Tranh "Anh định làm trò gì mà nằm ở đây diễn khổ nhục kế.""Tôi không có tâm tư rảnh rỗi mà tranh luận với cậu."Minh Thành Hữu nhấc chân lên, người đàn ông mang bộ dạng đẹp cũng là yêu nghiệt, giống như anh, xưa nay ở Nghênh An được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam, đi đến đâu là đào hoa đến đó "Tôi nghe Phó Nhiễm nói chuyện anh cùng La Văn Anh vẫn chưa tới đâu hả? Anh có ra sức nắm bắt không?""Cậu quản chuyện của tôi làm cái gì, tôi sẽ không chạy về cạy góc tường nhà cậu."Câu nói của Minh Tranh có hàm ý khác nữa, sao Minh Thành Hữu lại không hiểu, anh cười một cách trong sáng "Tôi sợ anh sao? Nếu là thật có thể thành công, sao mấy năm trước không làm gì đi?"Thấy sắc mặt Minh Tranh từ từ trầm xuống, Minh Thành Hữu che giấu nụ cười "Không đùa giỡn với anh nữa, kỳ thật muốn trói chặt một người phụ nữ rất dễ dàng."Lông mày của Minh Tranh giãn ra, Minh Thành Hữu che miệng, nghiêng người qua nói "Anh đem cô ấy biến thành người của anh, chỉ sợ tạm thời sẽ không dễ nghe lời, nên trước hết chiếm lấy thân thể, cô ấy còn có thể có tâm tư khác sao? Nghe nói cô ấy gần đây kết giao cùng công tử họ Tống, anh đem cô ấy giữ chặt lại, nếu như cô ấy thật có ý tưởng kia cũng không thể không bị chặt đứt."Ngay giữa hai hàng lông mày Minh Tranh càng căng lên, thân thể Minh Thành Hữu dựa trở lại ghế "Hai người lôi lôi kéo kéo như vậy, chơi trò anh trốn tôi đuổi, anh đuổi tôi trốn đến khi nào dừng, đây là phương pháp tốc chiến tốc thắng tốt nhất.""Nhưng hiện tại cô ấy muốn phủi sạch sẽ mối quan hệ với tôi.""Chỉ cần anh không muốn phủi sạch hết với cô ấy là được." Minh Thành Hữu tranh thủ dùng chiêu dẹp bỏ tình địch tiềm ẩn thứ nhất, chính là nhanh chóng thay anh ta thu phục người con gái anh ta thương nhớ "Anh nói là không có cơ hội xuống tay thật sao? Chuyện này rất dễ dàng, nếu lúc cô ấy không muốn mà anh dùng sức mạnh ngược lại sẽ đưa tới phản cảm, tạo cơ hội say rượu mất lý trí là tốt nhất."Minh Tranh nhìn Minh Thành Hữu chằm chằm không nói gì. Tựa như đang suy ngẫm."Dù sao ngày hôm sau tỉnh lại ăn cũng đã ăn rồi, cô ấy còn có thể làm gì anh, nhiều lắm là ăn ngược lại." Minh Thành Hữu nghĩ đến một buổi sáng sớm ngày đó, khuôn mặt Phó Nhiễm căm giận, lúc này nhớ tới lại buồn cười "Hơn nữa hai người cũng đâu phải là lần đầu tiên?"Minh Tranh lên tiếng hừ lạnh "Nghe ý của cậu, có vẻ rất thành thạo.""Chớ ra vẻ giống như ăn thuốc súng, tôi đây chính là đang giúp anh." Tiếng nói Minh Thành Hữu vừa dứt, ngoài cửa truyền đến tiếng cười, ngay sau đó Phó Nhiễm cùng Triệu lan một trước một sau đi vào "Hai người các anh đang nói gì đấy?"Minh Tranh giành nói trước "Không có gì, trao đổi một chút."Phó Nhiễm ưỡn bụng đi tới bên người Minh Thành Hữu, cánh tay tự nhiên choàng qua cổ anh, Minh Thành Hữu ngẩng đầu, một cánh tay ôm Phó Nhiễm vào trong ngực "Anh đang dạy lão đại cách theo đuổi con gái.""Anh thì có chủ ý gì tốt?""Mỏi mắt chờ xem đi."Lúc La Văn Anh tới, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đều không ở đây, Triệu Lan ngồi cạnh giường bệnh, Minh Tranh nghe được tiếng bước chân liền mở mắt ra, miệng mới gọi ra hai chữ Văn Anh thì bị một loạt giọng nói khác bao phủ "Lão đại, chúng tôi tới thăm anh!"Tiểu Chu mặc quần bò trực tiếp nhảy vào, bên cạnh có Tạ Nam đi theo."Bác gái.""Bác gái."Mấy người lần lượt bắt chuyện qua, Triệu Lan nhanh chóng đứng dậy chào hỏi "Văn Anh, mau tới ngồi, các con cũng ngồi đi."Minh Tranh gần như nhảy dựng lên, thấy Tạ Nam theo ở phía sau, sắc mặt khẽ biến thành âm u, anh không tin La Văn Anh không nhận ra Tạ Nam có tâm tư khác với anh, lúc này còn mang cô ta tới bệnh viện, không phải muốn làm anh tức chết thì là làm cái gì?"Cô gái này nhìn rất quen mặt, Minh Tranh, có lần con uống rượu say, là cô ấy đưa con về nhà đúng không?"Sắc mặt Tạ Nam ửng hồng, Tiểu Chu quay mặt đi cười lành lạnh, còn La Văn Anh lại là khuôn mặt không cần quan tâm. Minh Tranh không trả lời Triệu Lan, Tạ Nam đi tới bên cạnh giường anh "Lão đại, đầu của anh làm sao bị thương thành như vậy? Gặp ăn cướp sao?"Minh Tranh mím chặt môi, đôi mắt không hề chớp nhìn La Văn Anh. La Văn Anh ho nhẹ một tiếng "Lúc tan việc gặp được Tiểu Chu, biết rõ anh ở bệnh viện này cho nên nói muốn đại diện công ty tới an ủi anh’, vừa lúc Tạ thư ký cũng ở đó, không kìm được quan tâm, liền cùng đi đến đây."Ẩn ý, là Tạ Nam muốn đi Nam thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười trên người không ở lại phòng bệnh lâu, La Văn Anh biết vết thương của Minh Tranh cũng không có gì đáng lo ngại, cùng Triệu Lan nói mấy câu sau đó mới rời trong phòng bệnh khôi phục lại không khí yên tĩnh, La Văn Anh đi với Tiểu Chu và Tạ Nam về phía bãi đỗ xe, lấy xe chở các cô đi được một đoạn, Tạ Nam ra hiệu muốn dừng xe ở phía trước "Bạn bè tôi hẹn tôi ăn cơm ở đây, La quản lý, cho tôi xuống đây là được.""Ừ." La Văn Anh ngừng xe để Tạ Nam đi Chu quan sát bóng dáng biến mất ở phía sau kính chiếu hậu "Eve, tám phần là Tạ Nam trở lại bệnh viện."La Văn Anh từ chối cho ý kiến, cười cười cho xe chạy tiếp. Trong lòng Minh Tranh cất giấu Phó Nhiễm, ngay cả cô đều không thể đi vào trong, chỉ bằng Tạ Nam thôi sao?Qua ngày hôm sau đồng nghiệp công ty lại có buổi tụ họp, Minh Tranh nhớ được ngày ra khỏi viện anh không đi đến Hào Khôn, lời Minh Thành Hữu nói thường xuyên xoay tít ở trong đầu anh, mới đầu còn có chút ý muốn chống cự, dần dần câu nói kia “trước đem người chiếm đoạt, tâm tư từ từ sẽ trở lại” càng lúc càng chiếm vị trí chủ Tranh tựa trước cửa sổ, thấy bóng đêm mông lung rơi vào tấm màn đen, anh biết rõ mỗi khi liên hoan trở về, La Văn Anh đều sẽ uống rượu, hơn nữa lần này thăng chức, chỉ riêng việc chúc mừng, những đồng nghiệp khác sao có thể bỏ qua cơ hội chuốc rượu. Minh Tranh cầm điện thoại di động khép khép mở mở, tựa như đang do dự, vừa tựa như đang nghĩ tới chuyện trọng yếu gì đó. Sau một lúc lâu, anh bấm số điện thoại Tiểu Chu, biết được quả nhiên La Văn Anh đã uống rất nhiều."Lão đại, những người đó thật không hiểu chuyện, cứ bắt Eve uống rượu, chán chết." Giọng Tiểu Chu nói chuyện cao vút, ánh mắt Minh Tranh nhanh chóng sáng lên "Tôi biết, vẫn đang ở chỗ cũ hả?""Vâng."Minh Tranh lái xe tới quán rượu, Tiểu Chu đỡ La Văn Anh đang lung la lung lay ra ngoài, thấy anh, Tiểu Chu vội vàng quơ tay gọi "Lão đại, ở đây!"Minh Tranh đến gần mấy bước, tiếp nhận La Văn Anh từ trong tay Tiểu Chu "Làm thế nào uống tới như vậy?" Trong lòng lại có tiếng vọng lại, uống nhiều vậy mới dễ làm Chu liến thoắng không ngừng oán trách, còn đề nghị Minh Tranh trừ tiền lương những người đó đi, Minh Tranh dìu La Văn Anh vào xe "Dài dòng, cô cũng về đi thôi, tôi đưa cô ấy về."Tiểu Chu quan sát ánh mắt mơ mơ màng màng của La Văn Anh, cẩn thận dè dặt hỏi một câu "Eve, chị không sao chứ?"Sau này cô nghĩ lại, phải gọi điện thoại cho Tống Cẩm Trác mới phải, chẳng qua cô không số của anh ta. Minh Tranh nâng cửa kính xe lên "Đưa cô ấy về nhà còn có thể xảy ra chuyện gì?"Tiểu Chu nghĩ thầm, dù sao Minh Tranh cũng là một người đứng đắn, trong ngày thường mặt mày lạnh nhạt, muốn nói một câu đều phải quan sát tâm tình của anh, người như vậy chắc cũng sẽ có nhân cách cao thượng đúng không? Cường thủ hào đoạt là thể loại truyện dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoại thứ mình muốn. Sau đây TIẾNG TRUNG DƯƠNG CHÂU xin giới thiệu với các bạn top 5 truyện cường thủ hào đoạt hay nhất không nên bỏ qua. 1. TỔNG GIÁM ĐỐC, ANH THẬT LÀ HƯ Tác giả Cơ Thủy Linh Thể Loại Truyện Ngôn Tình , Truyện Sắc, cường thủ hào đoạt Vì sinh mạng của cha, cô phải nghe lời người mẹ kế thực hiện kế hoạch làm giả “chứng cớ xử nữ” để trở thành con dâu nhà Lạc Thị. Cô thuận lợi gả cho tổng giám đốc trẻ tuổi nhưng lại không có được trái tim của hắn. Cô đói với hắn cũng chỉ là kẻi giữ chỗ cho đến khi người hắn yêu quay về mà thôi. Ở bên cô, hắn tìm được lạc thú mới nhưng hắn cũng không cho phép mình trầm luân. Bởi hắn biết cô là người gài bẫy hắn, làm hắn cảm thấy mình như một con cừu nhỏ bất lực. Hắn giày vò cô bằng cách ngủ với những người cô xem như quan trọng nhất, từ bạn thân đến em họ cô. “Tổng giám đốc , nhẹ một chút , đau quá” . Bóng trăng dịu dàng tỏa sáng rọi vào người cô , càng miêu tả rõ khuôn mặt nhỏ nhắn thêm phần quyến rũ “Không thích sao ? Em hẳn phải thích mới đúng chứ , ha ha” kèm theo là một tiếng cười trầm thấp . Đôi tay của hắn nhấc cao thân thể cô lên , một lần lại một lần mãnh liệt đáp ứng cô. 2. TỔNG GIÁM ĐỐC , XIN ANH NHẸ MỘT CHÚT! Tác giả Quai Quai Băng Thể loạiTruyện Đô Thị , Truyện Ngôn Tình , Truyện Sắc, cường thủ hào đoạt Cô bị quản lý âm thầm sắp đặt dâng tặng cho vị tổng giám đốc cấp cao của mình. Cô bị người đàn ông ấy “hành hạ” đến mức không còn nguyên vẹn, trở thành thư ký kiêm tình nhân của hắn. Lâu dần, cô rơi vào tình yêu của hắn mà không biết đâu là thật, đâu là giả, còn tưởng chừng mình sẽ trở thành giám đóc phu nhân. Trước hôn lễ một ngày cô bị vướng vào vòng lao lý phải ngồi tù hai năm. Sau này đến khi ra tù, cô mới biết được thì ra tất cả đều nằm trong toan tính mà hắn trả thù thay cho người phụ nữ mà hắn yêu. 3. Tổng Giám Đốc, Anh Thật Đáng Giận! Tác Giả Lạc Di Ân Ân Ân Thể loại tình cảm, 18+, bạo lực, sủng, HE, cường thủ hào đoạt Cô là một người con gái đơn giản, lạc quan . Thế nhưng không biết là may hay rủi mà cô gặp phải hắn. Hắn đường đường là một tổng tài cao cao tại thượng khiến nhiều người e sợ, tôn kính hoá ra lại là một con sói già không đúng đắn, chuyên dạy hư cô. Ngay từ lần đầu chạm mặt hắn đã biến cô trở thành người phụ nữ của hắn, tước đi sự trong sáng, đơn thuần vốn có của cô. Đã vậy còn xấu xa kéo cô cùng triền miên với hắn không dứt… 4. YÊU THƯƠNG Tác giả Dạ Mạn Thể loại Hiện đại, hào môn, nữ truy, ngược, H 18+ , cẩu huyết, HE, cường thủ hào đoạt Năm 20 tuổi, Mạnh Hạ từ một cô công chúa kiêu ngạo, rực rỡ trở thành nàng lọ lem bị người ta chà đạp. Đêm ấy, cô bị người ta gài bẫy đưa lên giường hắn, mặc hắn bị trúng thuốc mà hủy hoại trong sạch của bản thân, mặc hắn dùng những lời lẽ khinh miệt với cô. Cha cô bị người ta dồn vào chân tường khó tránh khỏi vòng lao tù, mẹ cũng bạo bệnh mà qua đời, còn người anh trai phải tha hương kiếm sống, cô đã vứt bỏ tất cả đề quỳ xuống cầu xin hắn nhưng cuối cùng là cầm mười vạn tệ quay về. Cô nói hắn cô có thai rồi. Hắn bảo bỏ lẽ chính hắn cũng không biết được câu ” bỏ đi ” đó của hắn đã dẫn tới rất nhiều bi kịch sau này. 5. Dục vọng chiếm hữu Tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng Thể loại Hiện đại, cường thủ hào đoạt, sủng ngược đan xen, sắc, HE Lần thứ hai gặp mặt cô suýt bị hắn làm thịt. Hắn luôn tìm đủ mọi cách để đưa cô lên giường, sau đó chèn ép bắt cô phải bên cạnh hắn không rời, cùng hắn triền miên. Nhưng ẩn phía sau những hành động bá đạo chiếm đoạt của hắn là cả một đoạn tình cảm to lớn bị chôn sâu trong lòng suốt 10 năm mà cô đã quên. Cho dù sau đó anh biết một sự thật phũ phàng cô là em gái ruột của hắn, là đứa con riêng của bố. Trong suốt 10 năm trời đằng đẵng rời bỏ gia đình, hắn giằng xé trong lòng nhưng cũng chưa khi nào hắn quên cô, luôn theo dõi và nhìn cô lớn lên từng ngày. Không thể cản tình cảm ngày càng lớn trong lòng, hắn bất chấp luân thường đạo lý, chiếm đoạt và nắm giữ thân thể cô. Hắn muốn có được cô… Bỏ túi ngay ” 300 cấu trúc ngữ pháp tiếng Trung ” với bộ Flashcard đầy hiệu quả của TIẾNG TRUNG DƯƠNG CHAU nha các bạn. Với nội dung chất lượng cao cùng thiết kế đơn giản và dễ dàng thì bộ Flashcard này sẽ như cánh tay phải giúp bạn sẽ nắm vững từ vựng và vượt qua các kì thi HSK, HSKK dễ dàng hơn. Xem thêm chi tiết TẠI ĐÂY Mọi thông tin thêm về các khóa học mọi người có thể liên hệ tư vấn trực tiếp Inbox fanpage Tiếng Trung Dương Châu Shop Tiki Shop Shopee Shop Lazada ? Hotline – ?️ Cơ sở 1 số 10 ngõ 156 Hồng Mai – Bạch Mai – Hà Nội. ?️Cơ sở 2 tầng 4 – số 25 – ngõ 68 Cầu Giấy "Ai lại không có mắt như vậy?." Anh bực bội nói, không thèm để ý đến, tiếp tục ở trong thân thể người phụ nữ cày cấy, cô bé dưới thân càng mềm mại uyển chuyển, tiểu huyệt càng thêm ẩm ướt thông thuận, anh bắt đầu thở gấp, ra sức va chạm, khoái cảm như thủy triều dâng cuồn cùng anh nhất động thân, thúc sâu vào trong, đến khi quy đầu phồng lớn phóng thích ra dịch trắng, đem toàn bộ tinh dịch đều phóng thích ở trong cơ thể Tiểu Tiểu chỉ cảm thấy trong thân thể nóng lên, người đàn ông đem tinh dịch phóng vào trong tử cung của cô. Thân thể cô như hóa thành một vũng nước, sức lực cạn kiệt xụi lơ ở ghế ngồi. Cô nhắm lại ánh mắt, sâu trong thân thể còn đang rung Phong cũng không lập tức rút ra, anh chôn ở trong thân thể cô, tay bắt lấy vú cô, cầm nụ hoa đang đứng thẳng nhét vào miệng nhẹ nhàng cắn nuốt."Khi làm tình xong tôi chưa từng lưu luyến thân thể người phụ nữ nào, chỉ có mình em là ngoại lệ." Đường Phong nói, hút nụ hoa cô, nụ hoa màu sắc màu thật đẹp, khiến đàn ông nhìn chỉ muốn cắn. "Được rồi, tôi muốn đi mua đồ ăn... Thời gian lâu lắm rồi." Ninh Tiểu Tiểu mở mắt, nhìn thấy người đàn ông đang liếm ngực mình với vẻ mặt tà ác, mặt cô nóng lên."Cô lại thử cắn tôi xem, có tin hay không tôi lại muốn cô lần nữa?" Đường Phong nhìn chằm chằm cô nói."Tôi không có, tôi cũng khống chế không được..." Ninh Tiểu Tiểu phản bác, hạ thể cô lại co rút lợi hại."Cho nên nói cô trời sinh là một tiểu yêu tinh..." Đường Phong cầm lấy nàng vú, "Quả nhiên vú của thiếu nữ xúc cảm thật tốt..."Chuông di động lại vang lên, Đường Phong lười nhác giơ tay cầm di động, lập tức thay đổi giọng nói, khẩu khí cũng cung kính rất nhiều "Chào dì, con xin lỗi, vừa rồi con có chút việc, chưa kịp nghe điện thoại của dì."Nghe thấy Đường Phong thay đổi giọng điệu, Ninh Tiểu Tiểu cảnh giác đứng lên, nàng đẩy đẩy anh, muốn anh đứng lên nghe điện thoại. Đường Phong không để ý tới cô, mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói dối "Hiện tại? Dạ, không có chuyện gì, đã xong rồi. Bây giờ có thể thoải mái nói chuyện với gì." Anh vừa nói vừa thưởng thức vú của Ninh Tiểu Tiểu, cự vật cũng hoàn toàn chôn ở trong thân thể thiếu nữ."Dì muốn con buổi chiều đến đó? Được ạ, không thành vấn đề, ừ ừ, dạ." Đường Phong cúp điện thoại. Ninh Tiểu Tiểu đẩy anh ra, có chút xấu hổ lau qua thân thể của chính mình. Đường Phong luôn luôn nhìn chăm chú Tiểu Tiểu mặc xong quần áo, mới hỏi "Mẹ tôi tìm anh có chuyện gì?""Không biết." Đường Phong nhún vai, "Có lẽ không có chuyện gì đâu, chỉ là nhớ tôi thôi."Ninh Tiểu Tiểu trợn trừng mắt. Đường Phong nở nụ cười hừ một tiếng "Cô không tin. Dì ba ngày không thấy thì nhất định sẽ gọi điện thoại cho tôi. Cô một tháng không trở về nhà, dì cũng không quan tâm tới nhỉ.”Ninh Tâm Như đã hoàn toàn coi Đường Phong là người một nhà, thậm chí so với người con gái ruột là cô cũng không bằng. Điểm ấy, Ninh Tiểu Tiểu không thể không thừa chiều Đường Phong bớt chút thời gian đi đến nhà Ninh Tâm Như, Đường Phong vừa vào cửa, Ninh Tâm Như liền thần thần bí bí gọi hắn vào buồng trong. Đường Phong vừa ngồi xuống, Ninh Tâm Như đã nói "Tiểu Đường, chuyện của con cùng Tiểu Tiểu con có tính toán gì không?"Đường Phong nhất thời không đoán được ý tứ của Ninh Tâm Như, nói “Tất cả đều nghe theo dì."Ninh Tâm Như vừa lòng cười cười "Con cũng không còn nhỏ tuổi, tuy rằng Tiểu Tiểu còn nhỏ, nhưng mà cũng không có gì, nam đại nữ tiểu, có thể thấy hai đứa thật xứng đôi. Hai đứa sớm thành đôi, Tiểu Tiểu có nơi có chốn ta được yên tâm."Đường Phong giả bộ giật mình "Ý dì là muốn chúng con kết hôn?""Thế nào, ngươi không đồng ý? Tiểu Tiểu đã là người của người nha." Ninh Tâm Như Phong vội vàng xua tay "Con không có ý đó, con cao hứng còn không kịp đâu.""Cha mẹ con bên đó có đồng ý hay không để Tiểu Tiểu làm con dâu?" Ninh Tâm Như thử hỏi."Trong nhà con là con trai độc nhất, hơn nữa từ nhỏ đều tự làm chủ, bọn họ đều nghe con.""Vậy là tốt rồi, có thời gian đem ông thông gia bà thông gia hẹn ra, hai bên gặp mặt, thương lượng chuyện hôn sự.""Được." Đường Phong lập tức nhận gia, ăn xong cơm chiều, nói chút chuyện, mọi người đều tự trở về phòng. Tần Chí Xuyên nháy mắt với Ninh Tiểu Tiểu, Ninh Tiểu Tiểu hiểu rõ ý của anh là để cô dỗ Lý Dục ngủ rồi lập tức ra ngoài. Ninh Tiểu Tiểu lấy quyển《 tiểu vương tử 》 đọc cho Lý Dục nghe, tiếng của nghe thật êm tai, giọng điệu từ từ uyển chuyển, Lý Dục chậm rãi nhắm hai mắt, nghe cô kể chuyện Chí Xuyên ở trong phòng ngủ của Đường Phong, nhìn phòng ngủ của Lý Dục trên màn hình máy tính, không bỏ qua một chi tiết nào."Cục cưng thật ngoan nha, lại rất bám người nữa.”Tần Chí Xuyên cười."Anh nên cảm thấy may mắn khi cậu ấy không bám anh." Đường Phong nham hiểm nói."Ừ, nên như vậy." Tần Chí Xuyên cười đến càng vui vẻ."Hôm nay Ninh Tâm Như gọi tôi qua đó." Đường Phong bắt chéo chân nói."Ừ! Không phải là mỗi ngày bà đều tìm cậu khắp nơi sao." Tần Chí Xuyên không quên giễu cợt anh."Nhưng mà lúc này không giống, dì muốn tôi cưới Ninh Tiểu Tiểu, ngày đã định xong, ngày cha mẹ hai bên gặp mặt cũng định rồi." Đường Phong chậm rãi nói xong, liếc mắt nhìn Tần Chí Xuyên một nhiên Tần Chí Xuyên không cười nữa "Để cậu cưới Tiểu Tiểu? Chuyện này sao được!""Kỳ thực cũng không có gì không được." Đường Phong cười đến sâu xa khó hiểu, "Nếu tôi không cưới cô ấy, có khả năng chúng ta se mãi ở thế hạ phong. Quan hệ của Ninh Tiểu Tiểu cùng Cung Chính anh đã biết, biết anh không thích nghe, nhưng đó là sự thật, ở trong lòng cô ấy anh chắc chắn không so được với cha nuôi. Cho nên chúng ta chỉ có thể lợi dụng Ninh Tâm Như bên này để hòa nhau một ván. Nếu tôi cưới cô ấy, tôi chính là con rể nhà họ Ninh, Ninh Tiểu Tiểu sẽ thành người của chúng ta, Cung Chính nếu muốn chạm vào nàng, chỉ sợ sẽ rất khó đi."Tần Chí Xuyên không nói gì, mày chau lại, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn."Cậu không có khả năng cưới cô ấy, thân phận cậu còn đó, bác trai bác gái bên đó cũng sẽ không đồng ý. Lý Dục cũng vậy, cậu ấy tuy là cháu trai bên ngoại, nhưng luôn luôn được đối đãi như cháu trai trưởng, làm sao có thể để cậu ấy cưới loại con gái từng vào nơi kỹ viện như Ninh Tiểu Tiểu, truyền ra ngoài thì thanh danh Tần gia cũng bị hủy, tuy rằng anh ngoài mặt luôn là dáng vẻ bất cần đời, nhưng tôi biết trong lòng anh còn là để ý đến danh dự gia tộc, cho nên cũng chỉ có tôi, nhà chúng tôi luôn luôn là chỗ dựa của Tần gia, nếu là lời anh nói, cha mẹ tôi nhất định sẽ đáp ứng việc hôn nhân này.""Cậu nói có chút đạo lý, nhưng còn cậu thì sao, đây chính là hôn nhân đại sự, vì tôi mà còn muốn từ bỏ?""Hoàn toàn không cần lo lắng cho tôi, anh biết tôi, hôn nhân đối với tôi không tính là việc lớn." Đường Phong dùng giọng điệu bất cần nói."Để tôi suy nghĩ lại." Tần Chí Xuyên nói. Đường Phong gật gật đầu, đem tầm mắt chuyển hướng màn thanh đọc sách của Ninh Tiểu Tiểu càng ngày càng nhỏ, chậm rãi ngừng. Cô lặng lẽ thò người ra nhìn Lý Dục, xác định cậu đã ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân chuẩn bị xuống lại bị bắt được, khiến cô phát hoảng. Quay đầu nhìn thấy một đôi mắt đầy ý cười."Em vừa chuẩn bị chạy trốn? Lần này tôi không bị lừa, tôi tuyệt đối không ngủ trước.""Anh giả bộ ngủ sao." Ninh Tiểu Tiểu vỗ về ngực, "Làm tôi giật cả mình." Cô hờn dỗi đầy Dục nở nụ cười "Xin lỗi, tôi cũng không biết sẽ dọa đến em. Để xin lỗi, tôi có đồ tốt cho em.""Đồ gì tốt?" Lòng hiếu kỳ của Ninh Tiểu Tiểu nôi lên. Lý Dục thần bí cười cười, xuống giường từ trong ngăn kéo lấy ra một cái hòm ôm lên giường."Bên trong là cái gì?" Ninh Tiểu Tiểu đem đầu nhìn phòng ngủ khác, hai nam nhân không nói chuyện, nhìn chằm chằm màn hình. Hình ảnh rất đẹp, hai đứa trẻ bằng tuổi nhau, thanh xuân dào dạt, nói chuyện đều mang nét trẻ con ngây thơ. Ai nhìn đến này hình ảnh, trong lòng đều sẽ hiện lên tám chữ Kim đồng ngọc nữ, hai nhỏ vô tư. Tuy rằng hai người đàn ông không thừa nhận trong lòng cũng có ý tưởng này. Reads 29,565Votes 1,892Parts 14Ongoing, First published Jul 05, 2020Table of contentsSat, May 8, 2021Sat, May 8, 2021Sat, May 8, 2021Sat, May 8, 2021Sat, May 8, 2021Mon, Dec 13, 2021Tue, Dec 14, 2021Thu, Dec 16, 2021Sun, Dec 19, 2021Sat, Dec 25, 2021Tue, Feb 1, 2022Thu, Feb 24, 2022Sun, Mar 20, 2022Sat, Apr 23, 2022Tên truyện Chiếm đoạt Thể loại Đam, sinh tử văn, có chút sm, có H, ooc, ngược tâm, ngược thân, cường cường... Văn án Tiêu Chiến là cảnh sát, cấp trên giao cho nhiệm vụ truy lùng đường dây buôn vũ khí trái phép, vì sợ phát hiện nên cậu đã giả nữ để dễ dàng tiếp cận, hằng đêm đến bar để tìm bằng chứng của bọn chúng, không ngờ lại gặp Vương Nhất Bác bị hắn nhìn trúng, hắn cũng chính là người mà tổ trọng án giao cho cậu truy bắt, chính đêm đó là1 đêm ân ái với cậu, sáng dậy thì biết bản thân đã bị phát hiện, Vương Nhất Bác cũng biết Tiêu Chiến là cảnh sát nhưng không nói ra, hắn chỉ muốn trêu đùa và giữa bên cạnh, điên cuồng chiếm hữu, điên cuồng làm tình... //Truyện phi thực tế, gắn max ooc cực mạnh// //Truyện hoàn toàn là trí tưởng tượng của tác giả// //Truyện mang yếu tố bạo lực, vặn vẹo không đọc được phiền rời đi//45smYou may also likeYou may also like

truyện chiếm đoạt thân thể