Thôi em không [Am] say nữa đâu sẽ thôi không nhìn [D] anh Lạc về [F] đâu khi em đã trót đi [E7] vào trong tim anh Mong anh [Am] hãy lắng nghe đến những bản tình [D] ca Từng lời [F] hát trọn yêu thương mà em ngân [E7] nga. Liếc mắt đưa [Am] tình đừng để em một [F] mình Đừng cứ [Dm] mãi lặng thinh em đâu [E7] trêu đùa thả thính
Chương 1: Tiết lão phu nhân và vài vị phu nhân đứng dưới bậc thềm nghênh đón vị nữ quan giáo tập do đích thân Hoàng Hậu nương nương tuyển chọn. "Vị cô cô này có lai lịch rất lớn, chưa tới mười lăm tuổi đã được hầu hạ bên người nương nương, cực kỳ am
Tiểu Diêu cười như có như không, liếc mắt nhìn anh họ nhà mình, đôi mắt cười híp lại thành một đường thẳng. Nhìn dáng vẻ này dường như anh cô có ý với Tất Tất, nhớ tới một số bài ngôn luận đầy dũng mãnh của Tất Tất trên diễn đàn, Tiểu Diêu vứt cho Ngụy Sở một ánh mắt thông cảm. Con đường này, chỉ sợ là đường núi với mười tám khúc cua rồi.
Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình, chậm rãi cong đôi môi đỏ mọng, cô nói: "Yes, l do." "Được rồi, chú rẻ có thể hôn cô dâu." Mục sư tuyên bố. Rốt cục đã đến phân đoạn này, Lục Hàn Đình lân nữa cởi khăn voan trên đầu Hạ Tịch Quán ra, sau đó nhấc khuôn mặt nhỏ của cô, hôn lên.
Đọc chương Phang Mợ Liên, truyen nguoi lon loan luan, truyen sex kinh điển truyện Phang Mợ Liên, truyen nguoi lon loan luan, truyen sex kinh điểnTác Giả: Dê CươngTôi phải tự thừa nhận mình là ngươì rất dâm. có giáo dục về việc này. Ngay từ nhỏ. mỗi lần tình cờ thấy được
Trong mắt mọi người xung quanh đó là tính cách của con gái nhưng cỏ luôn làm trái ngược. *** Đọc truyện tương tự Dụ dỗ đại luật sư được cập nhật nhanh nhất trên nhayho.com. Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
LJeh5U8. Ngôn Tình Nguồn 13,550 Hoàn Thành 083124 22/05/2023 Đánh giá từ 7 lượt Bạn đang đọc truyện Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình của tác giả Kiều Diêu. Mục Tế Vân – phó giáo sư đại học Nam Đại, học vấn uyên bác, chính trực nghiêm Chiêu Chiêu – học bá của học bá, tài đức vẹn toàn, khiêm tốn lễ nọ, tại quán bar Giang Thành. Sở Chiêu Chiêu trang điểm đậm đi làm thì bắt gặp Mục Tế Vân ở đó, ngón tay anh kẹp điếu thuốc đang đỏ lửa, áo sơ-mi phẳng phiu đã mở ba cúc đầu, cả người dựa lên sofa, dáng vẻ phong lưu phóng đãng. Từ đó về sau, Sở Chiêu Chiêu dường như đã bị ghim bắt buộc là anh, môn tự chọn là anh, đến cả luận văn tốt nghiệp cũng là yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Đan Hoa Liệt Liệt hoặc Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ
偏向瞎子抛媚眼 Tác giả Kiều Diêu. Thể loại Hiện đại, ngôn tình, ngọt sủng, nhẹ nhàng, HE, từ thầy trò chuyển sang tình công sở. Tình trạng Hoàn. Độ dài 69 trạm và 4 quầy lưu niệm. Dịch Tha Beta Tha + Coco. Bìa + Banner Cá Li Ti Có PASS. KHUYẾN NGHỊ NÊN ĐỌC HƯỚNG DẪN GIẢI PASS TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN Cảm ơn Cá Li Ti đã tặng chiếc bìa và banner xinh xẻo như vậy cho bộ truyện đầu tay của nhà Tuu Tuuu🙆🏻♀️🙆🏻♀️ Mục Tế Vân – phó giáo sư đại học Nam Đại, học vấn uyên bác, chính trực nghiêm túc. Sở Chiêu Chiêu – học bá của học bá, tài đức vẹn toàn, khiêm tốn lễ phép. Tối nọ, tại quán bar Giang Thành. Sở Chiêu Chiêu trang điểm đậm đi làm thì bắt gặp Mục Tế Vân ở đó, ngón tay anh kẹp điếu thuốc đang đỏ lửa, áo sơ-mi phẳng phiu đã mở ba cúc đầu, cả người dựa lên sofa, dáng vẻ phong lưu lãng tử. Từ đó về sau, Sở Chiêu Chiêu dường như đã bị ghim rồi. Môn bắt buộc là anh, môn tự chọn là anh, đến cả luận văn tốt nghiệp cũng là anh. Phó giáo sư đại học trong ngoài bất nhất x Nữ học bá hai mặt. Nhân vật chính Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân, các nhân vật khác. Bản dịch này được đăng tải duy nhất tại Tuu Tuuu, cấm reup, cấm chuyển ver dưới mọi hình thức. Lời của Tha Truyện này trước đây đã có nhà dịch rồi, Tha cũng theo dõi bộ truyện này, nhưng đã bị nhà ấy drop nên Tha đành tự mày mò dịch lại. Thấy cũng có nhiều bạn muốn bộ truyện được dịch hoàn để đọc nên Tha cũng đã lập một tài khoản WordPress và đăng tải bộ truyện này cho các bạn đọc. Bộ truyện đã được edit, beta xong và đang trong tình trạng update dần. Mạch truyện của bộ truyện khá chậm, là một bộ truyện ngọt ngào, nhẹ nhàng, có yếu tố tình cảm gia đình, không có nhiều drama hay trắc trở. Đây cũng là một điều khiến Tha rất thích ở bộ truyện này. Ban đầu, mối quan hệ giữa hai nhân vậy chính là thầy – trò, và chỉ đơn thuần là thầy trò thôi. Thậm chí nam chính còn không nhớ nổi gương mặt nữ chính ra sao giữa một rừng đầu trong mỗi lớp học của mình. Điều khiến anh nhớ về nữ chính là giọng nói của cô vì trong lớp chẳng được bao nhiêu sinh viên hứng thú phát biểu với mỗi vấn đề anh đặt ra và phong cách viết mã vì những môn chuyên ngành của lớp nữ chính là do nam chính đảm nhiệm từ năm đầu vào trường cho đến khi tốt nghiệp. Còn nữ chính thì không có tý tơ tưởng nào với người thầy đẹp trai nhà giàu đứng trên giảng đường hàng tuần kia. Vì nữ chính từ nhỏ đã sợ thầy cô, đấy là tâm lý tự nhiên, và một phần là do nam chính ở trên trường luôn vô cùng nghiêm khắc, sơ hở là cho sinh viên học lại. Sau khi góp phần đánh rớt học bổng trị giá tám nghìn tệ của nữ chính, đó cũng là số tiền nữ chính mua thuốc chữa bệnh cho em gái, thì anh mới dần biết và chú ý hơn đến cô sinh viên học giỏi nhưng gia cảnh khó khăn này. Mỗi cá thể đều có những góc khuất riêng, hai người cứ vô tình mà tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn, rồi chầm chậm mà ở bên nhau. Truyện gắn tag anh nam chính trong ngoài bất nhất là vì ở trước mặt những người không thân quen thì anh nghiêm túc khó gần còn khi ở cùng những người quá quen thuộc thì sẽ bày ra dáng vẻ chân thật của mình. Còn nữ chính hai mặt là do ban ngày thì là con ngoan trò giỏi, là con nhà người ta, còn ban đêm lại vào quán bar xa hoa bậc nhất Giang thành làm việc, chứ cũng chẳng phải tính cách hai mặt. Đặc biệt là nam chính tuy làm thầy giáo nhưng lại không phải dùng quyền của mình để tiếp cận hay hành hạ làm này làm kia gì nữ chính đâu. … “Giây sau, Mục Tế Vân lại đưa tay lên, vuốt vuốt cho sợi dây tua rua không bị rối. Động tác này tựa như bị kéo chậm lại, Sở Chiêu Chiêu thấy những ngón tay thon dài của anh lướt qua trước mắt, thấy anh nhẹ nhàng sửa lại dây tua rua, rồi thấy anh dắt dây tua rua từ phải sang trái. Lúc buông tay xuống, anh mỉm cười “Chúc mừng tốt nghiệp.” Trái tim của Sở Chiêu Chiêu, dường như vừa lỡ mất một nhịp. Nếu ban nãy Sở Chiêu Chiêu còn nghĩ lễ tốt nghiệp của mình sau này sẽ không có ấn tượng gì để kể lại thì ngay khắc này cô lại cảm thấy, bản thân cô sẽ nhớ thật kĩ ngày hôm nay. Mục Tế Vân đã cho cô một lễ tốt nghiệp trọn vẹn.” Mục lục Nơi có người thân, đó chính là nhà Xem tất cả bài viết bởi Tuutuuu Điều hướng bài viết
Edit HannaBeta HeulwenTruyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tại Thúy Trúc Uyển. Minh Trăn đang dạy dỗ mấy vị tiểu thư Tiết gia, Tiết phu nhân canh giữ bên cạnh, chỉ sợ các cô nương lại bị ăn đánh. Lưu ma ma vội vàng chạy tới, bẩm báo là người Khổng gia đã đến tới cửa, muốn trả lại sính lễ mà Tiết gia đã đưa. Năm đó, Tiết Thành là con thứ của thiếp thất trong Tiết gia, ở trong quân lăn lê bò lết, cuối cùng bò đến vị trí lãnh tướng, dẫn theo Tề quân đại sát tứ phương, lập được chiến công hiển hách, thiếu niên anh hùng nổi danh khắp toà thành. Tề vương càng thêm ưu ái trọng dụng hắn, ban thưởng vô số. Các danh gia vọng tộc trong kinh thành đều có ý muốn kết thân với Tiết gia, các bà mối đến nhiều đến mức sắp đạp vỡ bậc cửa Tiết gia. Mãi đến khi, trong một trận chiến với Ngô quốc, địch mạnh ta yếu, Tiết Thành dẫn dắt toàn quân ra sức chém giết, sau vô số thương vong, cuối cùng cũng thắng, nhưng là thắng thảm. Cũng trong trận chiến này Tiết Thành mất đi cánh tay phải. Một tướng quân bị cụt tay thì còn đâu cho tương lai với tiền đồ rộng mở? Mất đi cái danh thiếu niên anh hùng, chẳng qua Tiết Thành cũng chỉ là con thứ trong gia đình Thượng thư, hiện giờ còn là một kẻ tàn phế. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn ra đây việc nhà của Tiết gia, Minh Trăn nên lảng tránh. Cho dù chỉ vì thể diện của Tiết Thành thì việc này cũng nên càng ít người biết càng tốt. Nhưng trong lòng Tiết phu nhân đã sớm bất mãn với đứa con thứ xuất mà dám bộc lộ mũi nhọn, hiện giờ bà chỉ ước gì người khắp thiên hạ đều tới xem Tiết Thành bị chê cười. Vì thế tất cả mọi người tụ tập trên đường còn Tiết phu nhân mở cây quạt che miệng, ra vẻ kinh ngạc mà nhìn người Khổng gia nâng một rương lại một rương sính lễ tiến vào. Tin tức Khổng gia muốn từ hôn nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành. Bá tánh trong thành trà dư tửu hậu đều sôi nổi bàn tán, cũng đều cho rằng, từ lâu Tiết Thành đã không phải Tiết tướng quân năm đó có tiền đồ như gấm, người Khổng gia có thể nhẫn nhịn cho tới ngày hôm nay mới đến từ hôn, cũng coi như là tận tình tận nghĩa. Mặc dù ngay từ đầu Khổng gia là người chủ động leo lên bám vào mối hôn sự này. “Phu nhân, mối hôn sự này xem ra... Vẫn là thôi đi. Tiểu thư nhà ta đúng là vô duyên với quý công tử, lúc trước bởi vì…… Bởi vì công tử bị thương nên mới mãi kéo dài không làm. Hiện giờ……” Khổng gia chỉ phái một ma ma quản sự tới, bà ta tỏ vẻ khó xử, nhưng lời trong lời ngoài đều đang châm chọc Tiết Thành của hiện tại. Mấy tiểu thư Tiết gia tránh sau bình phong, quay mặt nhìn nhau. Minh Trăn vẫn đứng thẳng tắp, lặng lẽ vò nát chiếc khăn trong tay, sắc mặt càng thêm lạnh băng. Từ đầu đến cuối Tiết Thành đều không xuất hiện. Nửa đêm, Tiết Thành cầm theo kiếm đi ra sân, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người. Trên cây không có ai. Nàng hôm nay không tới. Tiết Thành luyện một hồi lâu, trên cây cũng không hề có động tĩnh. Hắn thường xuyên dừng lại nghỉ ngơi, vừa điều chỉnh hơi thở vừa nhìn chằm chằm cây đại thụ kia. Tiết Cửu tiến vào từ tường ngoài, phá vỡ dáng vẻ trầm tư của hắn. “Chủ tử, sính lễ đã nâng trở lại nhà kho.” “Tất cả đồ vật đều trả về rồi à?” “Đúng vậy.” Tiết Thành đứng dậy thu kiếm, rời khỏi sân. Năm đó, khi còn ở tuổi niên thiếu không hiểu chuyện nên cho rằng, chuyện đính hôn là phải chung sống cả đời với vị cô nương kia. Vì thế, mặc dù chưa từng gặp qua cô nương kia, hắn cũng đem tất cả đồ vật trân quý mà bản thân sở hữu bỏ vào trong rương làm sính Cửu đi theo Tiết Thành vào nhà kho, thấy biểu tình của hắn nghiêm túc, đông ngó tây tìm, từ góc xó xỉnh tìm ra một con gao dăm, xoa xoa bụi bẩn. Tiết Cửu “…… Chủ tử, ngài tới đây chỉ vì tìm con dao găm nát này hả?” Tiết Thành lạnh lùng nói “Ngươi bị mù hả? Con dao găm này làm bằng xương thú, chém sắt như chém bùn, trên đời này tìm không thấy……” Lời còn chưa dứt, hai người cảnh giác mà liếc nhìn nhau, nhanh chóng trốn lên trên xà nhà. Một bóng người lén lút mà trộm đi vào. Nghe được tiếng hít thở quen thuộc, Tiết Thành “……” —— Hoặc là nhìn lén người, hoặc là đi trộm đồ, sao cô nương này lại làm như thế? Minh Trăn lén lút lẻn vào nhà kho, tay chân nhẹ nhàng đi vào. Tiết Thành thấy nàng mở ra mấy cái rương, đều không tìm được đồ vật mà nàng muốn, nhưng vẫn vô cùng cố chấp, lại tiếp tục mở rương tiếp theo. Cuối cùng, hắn nhìn thấy nàng tìm được đồ vật bên dưới một cái rương nhỏ. Minh Trăn vừa tìm thấy một góc giấy thì biết đây là thứ mà nàng muốn tìm, nàng cẩn thận nhặt trang sức đang đè ở mặt trên ra, nhẹ nhàng cầm lấy tờ giấy. Tiết Thành thấy nàng chỉ lấy tờ giấy kia, sau đó lại cẩn thận đặt các đồ vật khác trở lại vị trí cũ. Nàng đi đến dưới ánh nến, thật cẩn thận mà mở tờ giấy kia ra. Tiết Thành nhìn thấy tờ giấy kia thì lập tức ngây người. Đó là khi hắn tuổi trẻ khí phách hùng hổ, ngay trên triều đình viết xuống hôn thư trước mặt Bệ hạ. Việc này oanh động toàn bộ kinh thành, trở thành một giai thoại, mỗi người đều nói hai nhà Tiết-Khổng liên hôn là duyên trời tác hợp, Tiết tướng quân tình sâu vô tận. Thật ra, vì hắn bị Tề Vương cười nhạo, rất không phục nên muốn thể hiện trước mặt mọi người. Đúng lúc lại có người đề nghị viết hôn thư, hắn thuận việc mà làm. Nếu không phải nhìn thấy Minh Trăn lấy ra tờ giấy này thì chính hắn cũng đã quên mất chuyện này từ lâu rồi. Vì sao nàng muốn tìm tờ giấy này? Với lại hắn là một võ tướng, chữ vô cùng xấu. Minh Trăn nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia, đôi mắt bất giác đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt rớt xuống. Tiết Thành đứng trên xà nhà, nhìn thấy nàng nhìn chăm chú vào tờ giấy kia thì đột nhiên lại bắt đầu khóc, hai mắt trợn tròn nhìn nàng, trong lòng nổi lên một cơn hoảng loạn. Tiết Cửu thò đầu qua, nhỏ giọng nói “Chủ tử, Tiết Cửu nói không sai.” “Hóa ra Minh cô nương này thật sự ái mộ người.” ง •̀•́งง •̀•́งง •̀•́ง
“Bạn gái tôi.”Ngô Vũ Đồng và những người khác đã bắt được trọng điểm, ngơ ngác nhìn Tế Vân không muốn nói thêm gì với họ nữa, dẫn Sở Chiêu Chiêu vào phòng này, Sở Chiêu Chiêu mới chợt nhớ ra anh vừa đi đón Triệu Thanh Viện, “Người anh đi đón đâu?”“Tự vào từ nãy rồi.” Anh đẩy cửa, Triệu Thanh Viện quả nhiên đang ngồi bên Kiêu ngồi bên cạnh, những người còn lại Sở Chiêu Chiêu chỉ thấy có chút quen, còn có cả cô người mẫu Brazil cô gặp trong đêm tiệc từ Thanh Viện cười nói “Thầy Mục, cậu làm gì bên ngoài thế?”“Không làm gì cả.” Mục Tế Vân vừa kéo ghế cho Sở Chiêu Chiêu vừa nói, “Đi dạy dỗ học sinh thôi.”“Ồ, đúng là không giây phút nào quên đi trọng trách.” Triệu Thanh Viện lại cười tủm tỉm nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Hôm nay em đẹp lắm đó.”Sở Chiêu Chiêu đỏ mặt “Em cảm ơn.”Đoạn Kiêu bộ dạng uể oải lật thực đơn “Thầy Mục dạo này đổi tính rồi, không thích ra ngoài chơi với những người như bọn tôi nữa, hôm nay hiếm được dịp đông đủ, uống chút gì bây giờ?”Mục Tế Vân “Sữa đậu nành.”Đoạn Kiêu trợn mắt nhìn anh, “Cậu nói gì cơ?”“Sữa đậu nành.” Mục Tế Vân lật thực đơn, vừa nhìn vừa nói, “Tôi nhớ không lầm thì sữa đậu nành ở nhà hàng này rất ngon.”“Cậu nghiêm túc đấy à?” Đoạn Kiêu chỉ vào người Mục Tế Vân rồi lại chỉ mọi người xung quanh, “Cậu muốn uống sữa đậu nành, với bọn tôi?”“Ừ.” Mục Tế Vân nhìn qua thức uống trong menu, quay đầu thấp giọng nói với Sở Chiêu Chiêu, “Vừa nãy anh uống nhiều quá, dạ dày khó chịu.”Sở Chiêu Chiêu “…”Ai bảo anh ra oai.“Vậy uống sữa đậu nành.” Sở Chiêu Chiêu dỗ ngọt, “Tối về rồi uống thuốc.”Mục Tế Vân “Được.”Đoạn Kiêu ngồi một bên chứng kiến hết tất cả, tức mà không có chỗ xả, “Vậy thì cậu con mẹ nó nói sớm đi!! Cả đám trực tiếp đến thẳng Yonghe King là được rồi, cho cậu uống đẫy bụng sữa đậu nành.”Mục Tế Vân vẫn giữ cái vẻ không mặn không nhạt kia, “Lần sau đi, tôi bao cả Yonghe King* đãi mọi người.”*Yonghe King 永和大王 là công ty con của Jollibee, điều hành một chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh tại Cộng hòa Nhân dân Trung Kiêu “….”Anh ta ném thực đơn qua một bên, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, “Mang lên cho anh ta hai bình sữa đậu nành! Loại nguyên chất!”Gọi đồ ăn xong, phục vụ thu lại thực đơn rời đi. Mục Tế Vân hắng giọng, “Đây là Sở Chiêu Chiêu, mọi người đều quen biết cả rồi, chắc không cần tôi phải giới thiệu lại đâu?”“Cần chứ.” Triệu Thanh Viện nhanh mồm nhanh miệng, “Cậu giới thiệu lại đi.”Mục Tế Vân liếc cô một cái, “Mỗi cậu lắm chuyện.”Nói rồi, anh vẫn quay sang giới thiệu một câu không thể ngắn gọn hơn “Sau này từ từ sẽ hiểu.”Nghe vậy, bầu không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên có chút vi đàn ông tóc vàng ngồi cạnh Đoạn Kiêu nhìn Sở Chiêu Chiêu một cái, nói “Đúng đúng đúng, sau này từ từ là hiểu thôi.”Ánh mắt băn khoăn của Triệu Thanh Viện đặt trên người Sở Chiêu Chiêu, cô cười nói “Phải rồi, tôi vẫn chưa biết, Chiêu Chiêu năm nay bao nhiêu tuổi?”Sở Chiêu Chiêu “Sắp hai mươi hai rồi ạ.”Tiếng “Ồ….” của Triệu Thanh Viện ngân thật dài, “Chị hai mươi chín rồi, bảo chị sau này phải gọi em một tiếng chị dâu, nghe…. vi diệu ha.”Mục Tế Vân lại tiếp lời “Quen là được, không bằng sửa luôn từ bây giờ?”Triệu Thanh Viện cực kỳ bất mãn liếc Mục Tế Vân “Cậu… cái con người này sao lại thế này chứ?”“Đúng đấy.” Đoạn Kiêu châm chọc, “Bảo Triệu Nhật Thiên gọi em gái này một tiếng chị dâu, thật là làm khó người ta mà.”Triệu Thanh Viện hừ lạnh, không thèm nói chuyện với Đoạn Kiêu.“Ấy?” Đoạn Kiêu hỏi, “Cái cậu bạn trai người Đức của cậu đâu?”“Chia tay rồi.” Triệu Thanh Viện liếc mắt nhìn cô gái người Brazil ngồi cạnh Đoạn Kiêu, “Lần này của cậu cũng trường tình nhỉ.”“Ha.” Đoạn Kiêu vươn tay ôm lấy cô gái kia, giương ánh mắt khiêu khích nhìn Triệu Thanh người ta không hiểu tiếng Trung, Triệu Thanh Viện giơ một ngón tay lên, “Chỉ vậy thôi.”Một tháng, nhiều nhất là một Chiêu Chiêu nhỏ giọng hỏi Mục Tế Vân “Bọn họ đang nói gì vậy?”Mục Tế Vân đáp “Nói cậu ta một mối tình thâm.”Cả một bàn người, trừ cô gái ngoại quốc kia đều nhất loạt quay đầu nhìn Mục Tế Tế Vân vẫn mặt không đổi sắc, ung dung cầm lấy ấm nước, rót thêm nước ấm vào ly cho Sở Chiêu Chiêu “Anh khác với bọn họ.”Đoạn Kiêu “….”Đồ ăn lục tục được dọn lên, một bữa cơm không có rượu sẽ kết thúc rất nhanh, mọi người ăn no uống đủ, thấy được thứ nên thấy, hiểu được thứ nên hiểu, giờ thì chuẩn bị dọn đường hồi phủ đến đây Mục Tế Vân có uống chút rượu nên phải tìm người lái thay, vậy nên xe chỉ còn một chỗ ngồi.“Triệu Thanh Viện, cậu lái xe tôi về đi, tôi với Chiêu Chiêu ngồi xe Đoạn Kiêu Thanh Viện gật đầu đồng ý, lúc sắp mở cửa xe Mục Tế Vân, cô mới kịp phản ứng lại “Có độc hả*? Nhà tôi làm gì còn chỗ mà đậu xe của cậu? Cậu tự ngồi xe mình về đi, chúng tôi chở Chiêu Chiêu đến nhà cậu là được mà.”*Có độc hả 有毒吧 Thao túng tâm lý trong thời gian ngắn, khi bạn nghe và làm theo lời người khác trong vô thức mà không có ý kiến gì, phải mất một khoảng thời gian ngắn sau bạn mới kịp nhận ra, phản ứng Tế Vân quay sang hỏi Chiêu Chiêu “Được không?”Sở Chiêu Chiêu biết, anh không muốn cô một mình đi cùng những người khác, liền trấn an anh “Không sao đâu, em đi cùng bọn họ được mà.”Mấy người bọn họ lục tục phân công nhau lên xe, Sở Chiêu Chiêu và Triệu Thanh Viện cùng ngồi ghế sau, còn Đoạn Kiêu và bạn gái anh ta lần lượt ngồi ở ghế lái và phó Kiêu vừa khởi động xe, chợt nhớ đến gì đó, lại dừng lại, quay đầu nhìn Sở Chiêu Chiêu.“Sao vậy ạ?” Sở Chiêu Chiêu Kiêu hỏi “Cô về nhà thầy Mục à?”Sở Chiêu Chiêu gật Kiêu lại hỏi “Cô sống ở nhà cậu ta à?”Sở Chiêu Chiêu nói này không chỉ có Đoạn Kiêu sửng sốt mà cả Triệu Thanh Viện cũng sửng sốt nhìn chằm chằm Sở Chiêu Chiêu, “Hai người sống chung?”Đối mặt với phản ứng kỳ lạ của hai người, Sở Chiêu Chiêu có chút khó hiểu, “Vâng ạ… có vấn đề gì sao?”Triệu Thanh Viện và Đoạn Kiêu bốn mắt nhìn nhau, cùng nhún vai rồi lại cùng lắc đầu.“Không có gì, hỏi biết vậy thôi.”Vừa hay xe của Mục Tế Vân đi ngang qua, anh kéo cửa xe xuống, “Có đi không?”“Thì đi đây.” Đoạn Kiêu đạp chân ga, chầm chậm theo đường, Triệu Thanh Viện mấy lần nhịn không được quay đầu đánh giá Sở Chiêu Chiêu, làm cho Sở Chiêu Chiêu sinh ra một dấu hỏi to đùng trong đầu.“Trên mặt em có gì ạ?” Sở Chiêu Chiêu Triệu Thanh Viện đặt trên cửa kính xe, chống cằm nhìn Sở Chiêu Chiêu, “Chậc… Chị đang cảm nhận lĩnh hội thôi, sức quyến rũ của em là ở đâu nhỉ.”Sở Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, không hiểu nên cứ nhìn Triệu Thanh Viện.“Em có biết….” Triệu Thanh Viện nói được nửa chừng thì đổi ý, “Thôi bỏ đi, không có gì.”Thấy cô cứ ngập ngừng, Sở Chiêu Chiêu cũng không hỏi Kiêu tuy đang lái xe nhưng vẻ mặt thì vẫn kinh ngạc không thua Triệu Thanh Tế Vân đã quen sống một mình, anh dọn ra khỏi nhà từ rất sớm, lâu lâu chỉ về ngủ một hai đêm, những năm nay đều như đây cũng đã có bạn gái muốn dọn vào sống cùng anh nhưng anh chưa từng đồng nói, anh không thích sống cùng người khác, trừ khi là ——Thích ứng tiền hôn nhân.*Xe Đoạn Kiêu chạy sau xe Mục Tế Vân, lúc đến nơi, Mục Tế Vân đã đứng dưới tầng đợi Chiêu Chiêu xuống xe, nói cảm ơn với Đoạn Kiêu, sau đó xoay người đi về hướng Mục Tế Tế Vân nắm lấy tay cô, lúc sắp bước vào thang máy tòa nhà, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn đám người ngồi trên xe. Đoạn Kiêu và Triệu Thanh Viện nãy giờ vẫn còn chưa hết sững sờ, nhìn trân trân hai người họ.“Hai người làm gì đấy?” Mục Tế Vân lên tiếng, “Đợi sáng mai đến Yonghe King luôn à?”“Không.” Đoạn Kiêu vò đầu, “Đi đây, đi giờ đây.”Về đến nhà, đèn cảm ứng phòng khách tự động bật sáng, hai người cùng đi vào phòng ngủ, vừa nhìn thấy cái giường hồng phấn là Mục Tế Vân lại thở dài thườn đợi Sở Chiêu Chiêu nói, anh đã tự lên tiếng an ủi bản thân “Rồi sẽ quen thôi.”Sở Chiêu Chiêu cởi áo khoác treo lên giá rồi lại hướng về phòng Tế Vân “Em đi đâu đấy?”“Nấu noãn vị thang cho anh.” Giọng của cô biến mất trong phòng bếp, Mục Tế Vân ngồi bên mép giường, cười ngây anh thay đồ xong, Sở Chiêu Chiêu cầm ly tiến vào.“Anh uống rồi còn nghỉ sớm.”Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lấy điện thoại ra, phát hiện vài tiếng trước Ngô Vũ Đồng có nhắn tin cho cô.“Chiêu Chiêu, hôm nay thật lòng xin lỗi cậu…. Tớ không biết sẽ xảy ra chuyện này.”Sở Chiêu Chiêu đang nghĩ xem nên đáp lại như thế nào thì nghe thấy Mục Tế Vân nói “Hôm nay em khá nóng nảy đấy.”Sở Chiêu Chiêu cúi đầu “Mưa dầm thấm đất mà.”“Ngại quá, bây giờ tớ mới thấy tin nhắn, không sao đâu.”Cô trả lời tin nhắn Ngô Vũ Đồng xong, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, ly noãn vị thang vẫn còn chưa vơi giọt nào.“Sao vậy?”Mục Tế Vân cười, “Không sao cả.”Anh uống một hơi hết ly thuốc, xoa xoa bụng dưới, “Dễ chịu hơn nhiều rồi.”Sở Chiêu Chiêu nhận ly từ tay anh, đặt xuống một bên, nói “Dạ dày của anh không tốt thì anh ít uống rượu lại, ngày trước ở Vân Yên Phủ Đệ còn uống nhiều như vậy.”“Em không để ý rượu anh mua còn thừa lại bao nhiêu à?” Mục Tế Vân vặn lại, “Em cũng không phát hiện ra đa phần là Đoạn Kiêu uống à?”Sở Chiêu Chiêu nghĩ lại, hình như đúng là vậy, “Nhưng mà mỗi lần đều là anh trả tiền, nên em mới cho rằng đều là anh uống.”“Uống cũng không thể uống, giờ mà không bỏ chút tiền thì còn gì là vui?” Mục Tế Vân mới nghĩ thôi đã thấy ấm ức, “Lúc anh mới hai mươi, đám bọn họ ai có thể là đối thủ của anh?”Sở Chiêu Chiêu liền hỏi “Anh có thể uống bao nhiêu?”Mục Tế Vân giơ một ngón Chiêu Chiêu chợt nhớ lại “Một mối tình thâm?”Mục Tế Vân thuận tay chỉ luôn vào trán cô, “Ngốc ạ, là “Uống mãi”*.”Sở Chiêu Chiêu “…..”Đâu ra mà nhiều cái một vậy không biết.*Bản raw Một mối tình thâm 一往情深Uống mãi 一直喝Mục Tế Vân đang chơi chữ, vậy nên cuối chương Sở Chiêu Chiêu mới tự hỏi một ngón tay mà sao nhiều ý nghĩa quá vậy.
Bạn đang đọc truyện Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình của tác giả Kiều Diêu. Sở Chiêu Chiêu trang điểm đậm đi làm thì bắt gặp Mục Tế Vân ở đó, ngón tay anh kẹp điếu thuốc đang đỏ lửa, áo sơ-mi phẳng phiu đã mở ba cúc đầu, cả người dựa lên sofa, dáng vẻ phong lưu phóng đãng. Từ đó về sau, Sở Chiêu Chiêu dường như đã bị ghim bắt buộc là anh, môn tự chọn là anh, đến cả luận văn tốt nghiệp cũng là yêu thích thể loại ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Cô Cảnh Sát Đáng Yêu hay Xuyên Không Công Lược Nam Chính Là Cảnh Sát.
liếc mắt đưa tình truyện